Bệnh nhân Trần Văn Hải Năm 2012, phát hiện bệnh và biết mang trong mình bệnh hiểm nguy, nhưng do gia cảnh khó khăn, Hải vẫn nạm chịu đựng “nuôi” bệnh. Đến tháng 2-2013, nướu bắt đầu sưng và to lên rất nhanh khiến Hải không thể ăn uống và gia đình buộc phải đưa vào Bệnh viện Ung bướu TP.HCM điều trị. Nằm trên giường bệnh với cục bướu nướu che gần hết mặt, Hải chỉ có thể nghe và ra dấu bằng tay chứ chẳng thể trò chuyện bằng miệng. Ngày nay Hải phải ăn qua ống truyền dịch. Thầy thuốc cho biết Hải phải trải qua 10 lần xạ trị, mỗi lần tốn khoảng 11 triệu đồng. Mẹ của Hải, bà Hồ Thị Kỷ, cho biết đó là khoản tiền “rất kinh khủng” đối với gia đình. Từ ngày con bệnh, bà Kỷ phải dừng công việc làm công để vào bệnh viện hằng ngày lo cho con. Anh Trần Văn Hưng, anh trai của Hải, cũng bỏ việc cạo mủ cao su để túc trực ở bệnh viện chăm em thay phiên mẹ. Ở nhà anh Hưng còn hai con nheo nhóc. Hôm tôi đến thăm, bà Kỷ không nói gì nhiều, nhưng nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má gầy gò của bà tôi cảm nhận được sự đau xót đến tận cùng của người mẹ thương con. Giọng bà nghèn nghẹn: “Nhìn con đau đớn vật vã tôi chịu không nổi. Nếu thằng Hải có bề gì chắc tôi…”. NHẬT TÂN
|