Tuần qua và tuần trước nữa, mạng xã hội rộ thông báo về một cô gái - về sắc là thường thường, về tài là… không rõ, "thường thôi" nên không dẫn tên cô trên chuyên mục này. Cô này làm có mỗi việc là "thả rông" vùng mẫn cảm trên thân rồi chụp hình để đưa lên mạng. Vài ngày sau, cô gái nọ bỗng thành "nhân vật quan trọng", "nóng" đến nỗi có báo điện tử dành hẳn một mục cho cô gái nọ.
Cũng tuần qua, câu chuyện tuyển thủ bóng đá Công Vinh và vợ (một ca sĩ, diễn viên tàng) giữ giàng hình ảnh con gái mới sinh chém đẹp như với một nhân vật "vip" được nhắc lại trên báo điện tử - gần như cùng thời điểm với sự xuất hiện bộ ảnh "thoáng mát" của cô này với tựa đề "Vợ Công Vinh tung ảnh nóng trước ngày chồng xuất hành sang Nhật"…
Những điều na ná kể trên xuất hiện trong thời kì gần đây rất nhiều, ngày càng đậm đặc dưới "mũ" giải trí - một chuyên mục thường thấy trên các báo điện tử và một số trang cá nhân. Chuyện tưởng là nhỏ, nhưng xuất hiện với mật độ dày đặc nên sức chi phối, dẫn dắt hành vi, nếp đọc, xem, nghĩ rất lớn. Độc giả tiếp thụ thông tin, hình ảnh xa lạ với nếp nghĩ và nếp của mình một cách ngay, rất dễ dẫn đến hệ quả là bằng lòng dạng thông tin đó. Đến lúc nào đó, sự kết nạp không còn ý nghĩa bị động, mà dẫn dắt hành vi, làm suy giảm tinh thần phản biện trước cái xấu. Người lớn mắng con trẻ hư hỏng, dễ dãi, chỉ thích tiền và muốn hưởng thụ, áng chừng ai đang góp phần khiến chúng thâm nhiễm lối nghĩ, lối sống không được hoan nghênh?
thực tiễn là cơ quan quản lý cần tìm cách ngăn chặn lối thông báo vô nghĩa vụ với cộng đồng, bắt đầu với những trang mạng dùng ngân sách quốc gia và lấy điểm đột phá từ những vụ "câu khách" phản cảm như đã nói ở trên. Việc "dọn dẹp" có thể được thực hiện bằng cách đề cao bổn phận của tác giả thông tin và người duyệt đăng chuẩn y chế tài cụ thể. Nhẹ thì phạt tiền, nặng thì hạ bậc quản lý, điều chuyển sang làm việc khác, có khi phải thải hồi nếu có việc làm gây ảnh hưởng lớn cho xã hội…
Với việc chỉnh đốn nói trên, thế tất sẽ có sự khó ngăn cản việc thực hành. Khó nhất là về chế tài, hệ thống văn bản pháp quy thiếu hướng dẫn cụ thể cho việc xử lý vi phạm. Nhưng thiếu thì phải có trách nhiệm bổ sung, tìm ra giải pháp chứ chẳng thể vì thiếu mà bằng lòng ngồi nhìn lớp trẻ ngày càng "thoáng đạt" quá mức được nữa rồi. Trách nhiệm ấy, nếu không thuộc phần việc quản lý ngành văn hóa - thông báo thì thuộc về ai?
|