Trong sự bối rối tột cùng
Trong đó có cả chính tôi. Khi được nói hết những yêu dấu trong lòng ra. Tôi gọi họ là những người bạn đồng hành. Có người lại nói rằng hãy chờ từng lớp thay đổi.
Và trong nhịp loạn của con tim. Giờ đây đồng hành cùng chúng tôi. Không bao giờ là quá sớm để bắt đầu những điều tốt đẹp. Ngọn cờ cầu vồng đã cuốn đi bóng tối. Đã có một bàn tay đặt lên vai tôi. Tôi bịt tai lại khi nghe ai đó bình luận bằng những từ ngữ miệt thị. Sự kiện cộng đồng… Tôi nhận ra rằng dưới vòm trời này không có gì là khác biệt.
Tôi say mê khám phá cuộc sống. Nhưng tôi tin mình có lý do để lên tiếng. Tôi đồng ý tự tay giấu đi hạnh phúc của chính mình. Không phải bởi mặt trời. Ảnh: Khi chúng tôi tự hào kết nối với mọi người dưới vòm trời của tự do và cầu vồng.
Méo mó. Từ năm 2012. Chúng tôi nói về quyền. Nhưng chúng tôi tin. Cuộc sống này là của tôi và tôi là một phần của cuộc sống. Mà bởi chúng ta đã dám tỉnh ngộ ra để nhìn nó. Cuộc sống mở ra trước mắt chúng tôi những điều thật thúc. Không diễn đàn nào tìm được ngôn ngữ chung với nhau
Thất bại đầu tiên khi không phải quờ quạng chúng tôi đều cùng tìm được tiếng nói.
Và tôi là người nắm giữ nó. Đừng - là - mình. Nghiên cứu. Hội thảo. Tôi ước phải chi mình đừng là mình. Được là chính mình. Định mệnh ở trong mỗi bước chân. Họ muốn tôi cùng đứng lên. Nhưng tôi nhận ra rằng mình chẳng thể chờ ai đó mang tới sự đổi thay. Nhưng điều quan trọng nhất. Về luật. Bệnh hoạn. Chúng tôi tin mình sinh ra đồng đẳng. Niềm vui quá nhiều và thử thách cũng không ít.
Tôi chui mình vào trong tủ áo. Làm tôi. 2009. Những ý kiến va đập vào nhau. Lần trước nhất. Lần đầu tiên điều hành viên của các website họp mặt nhau. Những thứ thật xa lạ trước đây. Chỉ có bóng tối mới chở che cho tôi. Tôi thấy mình biết khẽ khàng rung cảm khi đứng trước một con người
Mà mình phải là sự đổi thay. Và hạnh phúc cần được dìm. Có cả những mâu thuẫn về quan điểm. Tôi im lặng. Tôi đồng ý ở trong góc tối và đồng ý với cô đơn. ” Tôi chảy nước mắt khi biết rằng mình không trơ trọi. Tôi thấy day dứt và sợ hãi chính mình. Những cánh cửa liên tiếp mở ra.
Những người ủng hộ lên tiếng. Không một sách vở nào nói cho tôi biết về điều này. Và quan trọng hơn. Tôi phát hiện ra: người khiến tôi rung động là một người cùng giới. Tập huấn. Đồng tính nữ không chơi với đồng tính nam.
Khám phá chính bản thân mình. Ảnh: Sự kết nối ban đầu không dễ dàng gì vì mỗi người đều phải vượt lên cái tôi của chính mình. Tôi trở thành người tự do.
Hoặc giả mọi thứ đều là dị biệt. Tôi tin hạnh phúc là sống thật. Vì một thế giới công bằng là đủ cho tất tật. Ảnh: Còn nhiều hắc búa ở phía trước nhưng "con tàu" ICS đã lướt sóng ra khơi. Có người lại nói hãy còn quá sớm. Tháng 4. Cộng đồng người đồng tính
Về điều khoản. Những bí ẩn biến mất. Những người phản đối cũng lên tiếng.
Bài báo trước tiên của dự án ICS ra đời có tên gọi nghe thật giản dị: “Thế giới không có người bất thường nhật. Ở tuổi mới lớn. Tôi nhắm mắt nhắm mũi lại khi đọc một bài báo nói về những người giống tôi. Con đường tôi đi cũng nằm ở phía trước. Những nụ cười trao cho nhau. Còn có cả chính ba má và gia đình của chúng tôi.
Tất đều chống lại tôi. Tôi muốn được hạnh phúc. Niềm vui thật vô tư và giản đơn chỉ là hạnh phúc. Tôi chỉ sống một lần.
Họ giống tôi. Các cuộc đối thoại chính sách với nhà làm luật liên tiếp diễn ra. Tôi hiểu hạnh phúc không nằm ở đích đến mà nằm ở từng bước chân mà chúng ta dám bước lên. Những vấp váp trước tiên. Thế giới này quá nhỏ bé để phân thành thế giới thứ hai hay thứ ba. Báo chí nói đó là sự thất thường. Trong những xao động trước nhất của tuổi trẻ.
Cũng có những vấp ngã. Lần trước tiên. Cùng hợp nhất đứng chung trên một con đường. Con đường đi chứa chan ánh sáng
Có một dự án huy động sự dự của quờ quạng các diễn đàn. Cho tôi thấy đằng sau là từng con người đang hy vọng.
Làm sao tôi có thể đối diện với gia đình. Hàng loạt sự kiện do chính cộng đồng LGBT được đông đảo người dân Việt Nam biết đến: triển lãm ảnh. Song tính và chuyển giới hoạt động rời rạc trong những diễn đàn trên mạng internet. Năm 2008. Đồng tính nam kỳ thị người chuyển giới. Thì ái tình con người dành cho nhau nhất mực cũng phải bình đẳng như vậy.
Là cùng nhau chung tay “vì một hình ảnh hăng hái của cộng đồng LGBT”. Ảnh: Chúng tôi đã từng nghĩ mình là những người không thường ngày. Cách làm. Những bàn tay nắm lấy nhau. Sợ hãi trong từng người. Từ năm 2009 đến năm 2011. Chúng tôi bắt đầu kết nối. Cho tôi thấy lên tiếng không bao giờ là dễ dàng. Làm sao tôi có thể đối diện với bạn bè.
Trở thành tượng trưng kiêu hãnh và đa dạng. Làm sao tôi có thể đối diện với chính tôi? Tôi đồng ý sống theo cách mà người khác muốn. Những cánh vai tựa nhau cùng đứng lên không mệt mỏi. Cho đến một ngày. Biến thái. Yêu chỉ là yêu và người cũng là người. Mai sau nằm ở phía trước.